top of page

Jodo

 

Shinto Muso Ryu

 
1782011_orig.gif
jodokanji.gif
utrech010_edited.jpg
1613742958946_63011_155464071137889_1916

WHAT IS JŌDŌ 杖道 ?

Jōdō (杖道), meaning "the way of the jō", or Jōjutsu (杖術) is a Japanese martial art using a short staff called jō. The art is similar to bōjutsu, and is strongly focused upon defense against the Japanese sword. The jō is a short staff, usually about 3 to 5 feet (0.9 to 1.5 m) long.

Origins

     Shintō Musō-ryū jōjutsu (sometimes known as Shinto Muso-ryu jōdo - "Shindo" is also a valid pronunciation for the leading character), is reputed to have been invented by the great swordsman Musō Gonnosuke Katsuyoshi (夢想 權之助 勝吉, fl. c.1605, date of death unknown) about 400 years ago, after a bout won by the famous Miyamoto Musashi (宮本 武蔵, 1584–1645). According to this tradition, Gonnosuke challenged Musashi using a bō, or long staff, a weapon he was said to wield with great skill. Although other accounts of this first duel disagree, according to the oral tradition of Shintō Musō-ryū, Musashi caught Gonnosuke's bō in a two sword "X" block (jūji-dome). Once in this position, Gonnosuke could not move in such a way as to prevent Musashi from delivering a counterattack, and Musashi elected to spare his life.

     Shintō Musō-ryū was founded in the Keichō era (1594–1614) by Musō Gonnosuke, a samurai with considerable martial arts experience. Gonnosuke would eventually cross paths with the famous swordsman Miyamoto Musashi. The two men fought a duel in which Musashi defeated Gonnosuke with relative ease. Gonnosuke, a proud warrior who according to the stories had never been defeated, was deeply shocked by his defeat and retired to a cave for meditation and reflection. This period of isolation led him to create a set of techniques for the jō, with a goal of defeating Musashi's two-sword style. These jo techniques constituted the core of Gonnosuke's new school (ryu), which he named Shintō Musō-ryū.

The school's history states that Musō Gonnosuke was victorious in a second duel, using his newly developed jōjutsu techniques to either defeat Musashi or force the duel into a draw. One of several legends says that while resting near a fire in a certain temple, Gonnosuke heard a voice say, "With the round stick, know the strategy of the solar plexus" (丸木を以って、水月を知れ, maruki wo motte, suigetsu wo shire). Supposedly that was his inspiration to develop his new techniques and go fight Musashi a second time.

Gonnosuke used his training in kenjutsu, naginatajutsu, sōjutsu and bōjutsu, which he acquired in part from Tenshin Shōden Katori Shintō-ryū and Kashima Jikishinkage-ryū, to develop his art.

     Musō Gonnosuke Katsuyoshi was born into a samurai family, and like many other famous samurai and martial art founders, claimed to trace their lineage to a family of the classical period of samurai. His family is supposedly descended from Kiso Kanja No Taiyu Kakumei, a retainer of the famous samurai general Minamoto Yoshinaka. Gonnosuke's original family name is said to have been Hirano and that he used his given name of Gonbei in his early days. Unlike his future counterpart, Miyamoto Musashi, Gonnosuke was not a rōnin (masterless samurai) through a defeat in battle such as is claimed with Musashi in the battle of Sekigahara, but had gone out on the road on a warrior pilgrimage to improve his skills in duels and by learning from different martial arts schools on the road. This was a common tradition called musha shugyō and many samurai wishing to develop their martial abilities undertook such travels frequently. Musashi had probably been a part of the losing side in the Battle of Sekigahara in 1600 and had since been a rōnin and undertaking his own musha shugyō.

Early life on the road


     The Shintō Musō-ryū legacy (densho) 伝書 contains a written heritage of the school, and also includes a list of the former headmasters, including the founder, and a list of the jōdō techniques. It also lists several of Musō Gonnosuke's teachers in martial arts, one of whom, according to the Makabei family records, was Sakurai Osumi-no-Kami, a lieutenant of Makabei Hisamoto (nicknamed Oni Doumu), who in turn was a student of the founder of Kasumi Shintō-ryū Kenjutsu. Gonnosuke also received other training from the Tenshin Shōden Katori Shintō-ryū-school, founded by Iizasa Choisai Ienao, and also that he received training in either Kashima Shintō-ryū or Kashima Shinden Jikishinkage-ryū, depending on the source. In addition to learning the ken (sword), he learned to use the bo (long staff), naginata (pole weapon), yari (spear) and various other weapons. Gonnosuke eventually received the rank of menkyo, a complete license with the authority to train and develop the art, from Katori Shintō-ryū.

     Sometime after he finished his training in Katori Shintō-ryū, Gonnosuke went out on the road, traveling through Japan with a few followers as a wandering swordsman, always looking for an opponent to fight duels with and at the same time teaching swordsmanship to a selected few. It is claimed that he defeated many of Japan's finest warriors, and remained undefeated until he encountered the rōnin Miyamoto Musashi.

His first duel with Miyamoto Musashi


     The first of the two legendary duels between Musashi and Gonnosuke was supposed to have taken place between 1596-1614. Scholars argue as to when and where the actual duel took place, and indeed some question whether it even took place at all. The essence of the story, however, tells of how Gonnosuke, by now a very famous swordsman and arrogant in his (considerable) martial abilities, had one day encountered Musashi and had unceremoniously challenged him to a duel. Musashi accepted and Gonnosuke, brandishing his sword, immediately threw himself at Musashi who with ease avoided Gonnosuke's strike and proceeded to lock Gonnosuke's sword, using both his long and short sword, in an X-shaped block (jujidome).

     The Annals of the Niten (Niten ki), the traditional source of information for Miyamoto Musashi, tells this version of the first duel.

"While Musashi was in Edo, a man named Musō Gonnosuke came, looking for a match. Gonnosuke was armed with a bokutō (wooden sword). At the moment, Musashi had a willow bow, but he immediately took up a stick to confront Gonnosuke. Without even a nod, Gonnosuke attacked. Musashi struck him down in one stroke. Thwarted, Gonnosuke quit."


     Again, the details of exactly what happened in the duel are debated and still unclear. In the version found in the Kaijo monogatari, Gonnosuke and Musashi meets in Akashi instead of Edo, and the former is also brandishing a long four shaku staff instead of a wooden sword. It states that Gonnosuke had previously encountered Musashi's father, Shinmen Munisai, who was an expert of the jitte and had defeated him. Gonnosuke, in a condescending tone of voice, asked Musashi if he was as skilled as his father and if he used similar techniques. Musashi supposedly said: "If you have seen my father's technique you have seen mine", after which Gonnosuke attacked Musashi and was defeated.

     The weapons used are also in debate. As mentioned above, some claim Gonnosuke was using a long staff (bo) reinforced with metal rings. Other versions claim he used an exceptionally long wooden sword which was above the average length of a Japanese sword over four shaku 1 long, (roughly 121 cm or 48 inches), instead of the normal length bokuto of around 2.45 Shaku (roughly 74 cm or 29 inches). Musashi's weapon of choice is also debated. One version say he was armed with only a half-finished bokuto, which Musashi was actually still  carving as the duel began, and used it to overwhelm Gonnosuke without ever using the X-shaped block, instead hitting him lightly on the forehead as to demonstrate his superior stance in battle and emphasizing proper distance to an opponent, or Maai.

     In any case, the critical part of the story is that Gonnosuke was defeated with relative ease much to Gonnosuke's chagrin. Gonnosuke became disillusioned at this sudden defeat, plus the fact that Musashi had Gonnosuke live even though he had been at his mercy. Gonnosuke withdraw to a Shinto monastery to contemplate his defeat.

Seclusion, Jojutsu and the second duel


     Gonnosuke withdrew to a Shinto shrine at Mount Hōman in Chikuzen province, (modern-day, Fukuoka Prefecture), where he would practice daily in perfecting his swordsmanship, praying and performing Shinto purifying rituals for 37 days. It is also said, however, that he spent several years on the road studying other martial arts in various dojos until he ended up at the Shinto shrine. After one of his regular (exhausting) training sessions, he collapsed from fatigue and reputedly had a vision of a divine being in the form of a child, saying to Gonnosuke: "know the solar plexus [of your opponent] with a round stick". In another version he had the vision in a dream late at night. He took it upon himself to create the jo deliberately longer than the average katana of the day, 128 cm, as opposed to the sword's total length of approx. 100 cm, and use that length to his advantage in a fight. Gonnosuke, drawing on his own considerable experience with the spear, longstaff, naginata and sword, devised a series of jo-techniques for use to counter and defeat a swordsman. Arguably, he also developed techniques to target Musashi's trade-mark X-block.

     The outcome of the second duel, or even that a second duel occurred, is not conclusively known. The stick-fighting school he founded maintains that Gonnosuke, now armed with the jo, defeated Musashi through the use of the superior length of the jo to keep Musashi's swords out of range of Gonnosuke and thus hinder him from using the X-shaped technique effectively. Gonnosuke had Musashi at his mercy but let him live as a way of returning the favour granted in the first duel.

Later life and legacy


     The story continues after the second duel. Gonnosuke, spending several more years on the road, part of the time with his new friend Musashi as his second, eventually took up residence in Fukuoka after being asked by the Kuroda clan to teach his jo-techniques to a selected few of their warriors. As the years progressed the original set of jo-techniques, by now expanded with new techniques since the days of Gonnosuke's duel with Musashi, became known as Shintō Musō-ryū (sometimes transliterated as Shindō Musō-ryū).

     The modern day Shintō Musō-ryū survived both the ending of active fighting in Japan under the Tokugawa shogunate and the American-imposed post-World War II ban on martial arts; it is now an international martial art.

     The memory of Musō Gonnosuke is honored at a Shinto shrine raised by Shimizu Takaji, one of the most prominent Shintō Musō-ryū jōdōka until his death in 1978.

 

     Gonnosuke's wanderings then brought him to Mt. Homan in Chikuzen (modern-day Fukuoka) where, after a period of purification, meditation, and training, Gonnosuke claimed to have received a divine vision from a small child who told him: "holding a round stick, know the solar plexus" ("maruki wo motte, suigetsu wo shire"「丸木を以って、水月を知れ」). By shortening the length of the bō from roughly 185 cm to 128 cm (or, in Japanese measurement units, four shaku, two sun and one bu), he could increase the versatility of the weapon, giving him the ability to use techniques created for the long staff, spear fighting and swordsmanship. The length of the new weapon was longer than the tachi (long sword) of the period, but short enough to allow the reversal of the striking end of the jō in much tighter quarters than the longer bō. Gonnosuke could alter the techniques he used with the jō stick, depending on the opponent he faced, to provide himself with many different options of attack. He named his style Shintō Musō-ryū and challenged Musashi again. This time, when Musashi attempted to use the jūji-dome block on the jō staff, Gonnosuke was able to wheel around the other end of the staff (because of the reduced length), forcing Musashi into a position where he had to concede defeat. Returning the courtesy he received during their previous duel, Gonnosuke spared Musashi's life.

     Gonnosuke was said to have fully mastered the secret form called The Sword of One Cut (Ichi no Tachi), a form that was developed by the founder of the Kashima Shintō-ryū and later spread to other Kashima schools such as Kashima Jikishinkage-ryū and Kashima Shin-ryū. Gonnosuke developed several techniques for the jō that were to be used against an opponent armed with a sword, partially by using the superior length of the jō to keep the swordsman at a disadvantage. After the creation of his jō techniques and his establishment as a skilled jōjutsu practitioner he was invited by the Kuroda clan of Fukuoka, in northern Kyūshū, to teach his art to their warriors. Gonnosuke accepted the invitation and settled down there.


     Shintō Musō-ryū survived the abolishment of the samurai in 1877, and the Second World War. With the efforts made by Shiraishi Hanjirō and his successor Shimizu Takaji (清水隆次), the art's 24th and 25th unofficial headmasters, respectively, the art progressed into an international martial art with numerous dōjō all over the world.

Modern practice

     The modern study of jōdō (way of the jō) has two branches.

     One is koryū, or "old school" jōdō. This branch is further subdivided into a number of different schools which include jōdō or jōjutsu in their curriculum, (Shintō Musō-ryū, Suiō-ryū, Tendō-ryū, Hōten-ryū, Kukishin-ryū, Takenouchi-ryū, etc.). These schools also teach the use of other weapons such as the sword, the naginata, the short staff (tanjō), the chained sickle (kusarigama), the truncheon (jutte), and (jūjutsu)-close combat for defeating an opponent in which one uses either a short weapon or none. Most practitioners specialise in only one school.

     The other branch is called Seitei Jōdō and is practiced by the All Japan Kendo Federation (全日本剣道連盟 Zen Nippon Kendō Renmei). Seitei Jōdō starts with 12 pre-arranged forms (kata), which are drawn from Shintō Musō-ryū. In addition to these 12 kata the student will also study their koryū.

     Aiki-jō is the name given to the set of martial art techniques practiced with a jō, practiced according to the principles of aikido, taught first by Morihei Ueshiba then further developed by Morihiro Saito, one of Ueshiba's most prominent students.

Jōdō and jōjutsu

     Shimizu Takaji (1896–1978), Shintō Musō-ryū's 25th unofficial headmaster and the art's leading personality during the 20th century
Because Shintō Musō-ryū has had no single head-organization or single governing body since the late 1600s, there is no standardized way of passing on the tradition. Dōjos belonging to individual SMR groups have individual ways of training and passing on the tradition. As with several other arts, such as iaidō and aikidō, Shimizu Takaji renamed "jōjutsu" "jōdō" in the year 1940. (Note that the use of the appellation "jōdō" is still not universal for all SMR practitioners and groups.) The words jōjutsu and jōdō are normally used interchangeably by the various groups.

Staff methods


     Being a koryū, an old school with a traditional way of teaching, SMR relies on verbal instructions (as opposed to the detailed manuals of the more modern era) in order to teach the large majority of the practical applications in the art. The teacher-student relationship is very important to koryu-arts. The training forms (kata) alone do not (and cannot for practical reasons) reveal all the large number of practical applications and variations of the techniques. This can only be done properly by an experienced teacher who spends many years passing on the teachings to the student in person. Many koryū arts have deliberately hidden some, or all, applications inside their training forms, making them invisible unless properly explained by a teacher knowledgeable in the art. This was done as a way of making sure the secrets and principles could not be copied by rival schools or individuals, should an outsider accidentally (or by deliberate spying) observe the techniques in action.

     The SMR tradition has been shaped over the centuries as to teach the student the proper value and application of combative distance to the opponent (maai), posture (shisei), and mental awareness (zanshin), among other skills. As a traditional Japanese martial art, there is also a high emphasis on etiquette, such as bowing (rei) and attaining a proper mental attitude in the student and the approach to training.

In the pure fighting art of SMR, the aim is to use the staff to defeat an opponent armed with one or two swords. The staff is a flexible weapon and can be used in several ways. A practitioner can use the greater length of the staff to keep the opponent at a distance. It is also used, when applicable, to get very close to the opponent and then to control the opponent's arms or hands. The staff can be used in a manner that enables the wielder to defeat the opponent without killing him. Common methods include controlling the opponent's hands, wrists, and other targets by using the staff to either strike, thrust or otherwise manipulate the target-areas. When applicable, more lethal strikes are aimed at the opponent's more vital areas such as the head, solar plexus and temples.

Training

     SMR techniques are taught by forms (kata) and fundamentals (kihon). There exists no form of organized and standardized sparring-system such as in karate, kendō, judō and other modern Japanese Arts. New students usually start with the twelve kihon. This process includes slowly working its way into the first series of "kata", which starts with the "Omote"-series. There are approximately 64 forms with the jo, although the number can vary from the individual SMR groups and organizations. The auxiliary arts incorporate their own sets of forms with their respective weapons.

A normal training session is very systematic with the teacher, or a senior student, commanding the pace and direction of the session. Depending on the individual dōjō or organization, the entire group of trainees often starts training as one body, especially during warm-ups and drills. Often, the training then is split into beginner and advanced groups. Drills and forms involving newer students are often performed with a more senior student taking on the role of the attacker, or "striking sword" (打太刀, uchidachi). In paired techniques and drills, the receiver of the attack is called "doing sword" (仕太刀, shidachi). The uchidachi usually is senior to the shidachi in terms of experience. This is done as a way to develop the younger shidachi's skill by having them face a more experienced and confident swordsman, which thus heightens the combative feeling.

Safety


     Training under a responsible leader is done with a high emphasis on student safety. Unlike the wooden sword, which is not as dangerous as a katana, there is no "safer" version of the staff and the weapon used in training is the same weapon that would have been used in actual combat. When applying strikes or thrusts to the head the student is taught not to use full force but to halt the staff within a few centimeters of the respective left or right temples or other parts of the head. Other less sensitive areas on the human body do make contact with the staff, though with much reduced force. The practice of forms and techniques is conducted under the supervision of a senior student who ensures the techniques and forms are proper and within safety margins.

Etiquette and traditions in the dōjō

     A typical Shintō Musō-ryū dōjō practices the same courtesy and manners as found in Japanese society generally, placing great emphasis on etiquette and tradition. In some dōjō, Japanese verbal commands are used to guide basics, warm-ups, and the training of the "standard forms" (seiteigata).

The traditional Japanese bow (rei) is practiced in all Japanese and Western dōjō. Although not all dōjō use exactly the same routine, they do generally contain the same set of principles. Students bow to the front of the dōjō (shōmen) when entering the dōjō or leaving it, and observes the hierarchy with instructors (sensei), seniors (senpai), and juniors (kōhai).

     During the practice of basics and forms, certain rules of behavior are applied when switching positions and weapons between shidachi and uchidachi. This is done in order to have an orderly training session and to reflect good manners, as well as for safety reasons. The students bow before and after finishing a specific series of kata, drills or any other type of exercise. The switching of weapons is, by tradition and experience, a way to minimize any threatening appearance and show respect for the training partner.

     Kazari 飾り(かざり) is the traditional SMR-way of initiating and ending kata-training. Kazari (meaning ”ornament”) is also done in all the auxiliary arts. Kazari starts with the two practitioners crossing their weapons and placing them crossed on the floor, retiring a few steps to perform a squatted bow (rei), and ends which the practitioners going forward to retain their weapons and start kata-training. The principle of Kazari is found in other unrelated martial arts as well, although not necessarily by the same name.

Forms (kata)

     The practice of forms (kata) is an old way of teaching traditional martial arts in Japan, and is the core of many "old school/flow" (koryū) martial arts. Forms are used as a way to teach advanced techniques and maneuvers through a series of scripted movements and actions against one or several opponents.[ In the majority of the old martial arts, forms are at the center of the art with little or no sparring as compared to modern martial arts (gendai budō) such as Karate, Kendō or Jūdō.

The modern Shintō Musō-ryū system holds approximately 64 staff-forms divided into several series, though this number is including variations and is not always counted as an individual form. Students following the teachings of Shimizu Takaji normally learn 5 more kata in a separate series called Gohon-no-midare. This series is not taught in all SMR-groups. A common procedure is for new students to begin their form training by learning two or more forms from the "standard staff forms" (seitei jōdō, 制定杖道) due to their (relative) technical simplicity.

     The series Gohon no midare (五本の乱れ) was created by Shimizu in the late 1930s and are not part of the original "scroll of transmission" (denshō), which contains the list of official SMR techniques.[Thus, the Gohon no midare is not taught in all Shintō Musō-ryū dōjō.

Basic techniques

     The "basic techniques of striking and thrusting" (kihon no uchi tsuki waza, 基本の打ち突き技) form a system of twelve techniques drawn from the existing kata with minor modifications. They are used as a way to better introduce a new student to jōdō and also are a good tool for further skill development for seniors. The basic techniques were developed and systematized mainly by Shimizu Takaji at his Tokyo dōjō, for the purpose of easing the introduction to (complex) forms training. Shimizu's peer, Takayama Kiroku, leader of the Fukuoka Shintō Musō-ryū Dōjō, saw the value of these basic techniques and introduced them into his own training sessions. Shimizu would eventually remove or modify some of the more dangerous techniques and beginner-level forms so as not to cause injuries to newer students.

The basic techniques are trained both individually (tandoku dosa) and in pairs (sotai dosa), with the defender using the staff and the attacker using the sword. Today, new students normally begin with tandoku dosa, learning the staff first and later switching to the sword, and then finally learning the entire technique with a training partner. The techniques are normally trained in sequence.

     During the Edo period and well into the 20th century the attacker was always the senior student, with the defender (being the junior), starting and training only the staff forms for several years before learning the attacker's role. In most modern dōjō, a beginner learns both the sword and staff right from the beginning of his training.

The following are the twelve basic techniques:

Honte uchi (本手打, main strike)
Gyakute uchi (逆手打, reverse-grip strike)
Hikiotoshi uchi (引落打, downward-pulling strike)
Kaeshi tsuki (返突, counter thrust)
Gyakute tsuki (逆手突, reverse-grip thrust)
Maki otoshi (巻落, downward twist)
Kuri tsuke (繰付, spin and attach)
Kuri hanashi (繰放, spin and release)
Tai atari (体当, body strike)
Tsuki hazushi uchi (突外打, thrust, release, strike)
Dō barai uchi (胴払打, body-reaping strike)
Tai hazushi uchi migi (体外打右, body-releasing strike, right side); tai hazushi uchi hidari (体外打左, body-releasing strike, left side)


     The twelve basic techniques are used in both Shintō Musō-ryū and in the Seitei jōdō of the All Japan Kendō Federation (Zen Nihon Kendō Renmei, ZNKR, 全日本剣道連盟), although the latter uses a slightly modified version.

Seitei Jōdō Kata

     The Seitei Jōdō kata were developed by Shimizu Takaji in the 1960s and presented to a committee tasked with the creation of a compact Jōdō system to be taught in Kendō dōjōs. The result was the Zen-Nihon Kendo Renmei Seitei Jōdō system consisting of twelve forms and twelve basic techniques. Ten of these forms are drawn from the existing Shintō Musō-ryū Jō forms with minor modifications, and two other forms were created specifically for Seitei Jōdō and based on Uchida-ryū Tanjō-jutsu forms. The latter forms are taught in various Shintō Musō-ryū dōjōs outside the main series of Kata.

Grades – new and classical

     For many of the classical martial arts organizations the highest rank available is the "License of Complete Transmission" (Menkyo Kaiden) of the teachings of the system, and includes the technical as well as oral transmission. This rank is used in many classical martial arts of Japan. In SMR, a student considered for a Menkyo Kaiden must first attain the separate rank of Menkyo. This process will take many years, depending upon the skill, dedication and maturity of the student. Shimizu Takaji himself was issued his Menkyo Kaiden very early in his life in comparison

Weapons and training gear

Jō – The staff

     The jō is featured in several Japanese martial arts. 

     The jō is a cylindrical wooden staff approximately 128 cm in length. In modern times, the measurements have been fixed at 128 cm in length and between 2.4 and 2.6 cm in width, though in the Edo-period the length of the jō was customized to suit the height of the wielder. The jō is used in several gendai and koryu martial arts, such as aikidō and Tendō-ryū.

     The jō, like its larger sibling the Bō, was never an effective killing-weapon on the battlefield in comparison to the sword, spear, glaive and bow. Although the jō and most other staves could be used to lethal effect when thrust at vital points of the body, when faced with a fully armored opponent those vital points would in most cases be covered by armour-plating. As a result, there were very few ryu that were dedicated to the staff-arts in the warring era with other more effective weapons were available, but there are several ryu that include jō techniques in its system. One example is the jō-tradition found in the koryū art Tendō-ryū Naginatajutsu, founded in 1582. In Tendō-ryū, which uses the Naginata as the primary weapon, there are techniques with the jō that simulates a scenario where the naginata has been cut in two and the wielder has to defend himself with the staff-portion only. With the onset of peace with the start of the Edo-period (1603–1867), the conflicts with heavy armored warriors became a thing of the past. In this era, the jō art would come into its own against non-armored samurai, rōnin, bandits, and other opponents. It was extensively used to police the local clan domains.

     Various other martial arts also include elements of jō that are not necessarily related to Shintō Musō-ryū. One of the most famous promoter of the jō outside of Shintō Musō-ryū in modern times, and indeed in the martial arts community as a whole, was the founder of Aikidō, Morihei Ueshiba. Ueshiba trained in a variety of ryu including Yagyū swordsmanship, but is not known to have trained in Shintō Musō-ryū. Ueshiba also used the long staff bō to perform the same techniques.

Ken – The sword
     The sword is featured in several Japanese martial arts. For more information see the Kenjutsu article.
Antique Japanese (samurai) daishō, the traditional pairing of two Japanese swords which were the symbol of the samurai, showing the traditional Japanese sword cases (koshirae) and the difference in size between the katana (top) and the smaller wakizashi/kodachi (bottom).

     The Japanese sword, with its long history and many variations, has a prominent role in Shintō Musō-ryū. For training purposes, wooden swords (bokken) are used to minimize the risk of injuries. Practitioners use both the long wooden sword, generally called a bokutō or bokken, and the short wooden sword that is referred to as a kodachi (meant to represent the wakizashi, or simply "short sword" in both interpretations).

     Every form (kata) starts with the attacker, called uchidachi, attacking the defender (shidachi), who in turn defeats the opponent. In a few of the kata, the bokken is used in tandem with the kodachi, but most forms require only the kodachi or bokken. In addition to the sword training provided in jō kata, an addition of twelve kenjutsu-kata is found in SMR.

Clothing
     In the majority of dōjos today, the jōdōka essentially uses the same clothing as practitioners of kendō, minus the armour and other protective padding: A blue/indigo uwagi (jacket), an obi (belt, often the same type as used in iaidō), a blue or black hakama (wide trousers used by samurai). The type of clothing worn is not universal for all Shintō Musō-ryū dōjōs. In some dōjōs, which in addition to jōdō may also have aikidō practitioners, the white keikogi and regular white trousers are allowed. All-white keikogi and Hakama are also used in various dōjo and/or on special occasions such as public demonstrations or competitions.

Fuzoku Ryūha (Assimilated Schools) of Shintō Musō-ryū


     The original Shintō Musō-ryū tradition is composed of around 59 jō kata and is divided into seven sets. (The "Gohon-no-midare" kata series and the 12 "kihon" are a modern invention.) Together with the 12 kenjutsu kata they compose the core of the SMR-tradition. From the Edo period to the Meiji period, several other arts were assimilated (fuzoku) into the various branches of Shintō Musō-ryū and were meant to be practiced alongside the main jō forms. But, for all intents and purposes, each of the fuzoku ryūha retain a separate identity with their own history and tradition and are generally not taught to people outside the SMR-tradition. Over the years several lineages of Gonnosuke's original art have added or dropped other fuzoku ryūha.

     Matsuzaki Kin'emon was the third headmaster of SMR and is credited with the creation of the Ittatsu-ryū and the Ikkaku-ryu. These two arts were taught in the Kuroda-domain as a complement to the combat-arts of the bushi (warriors) which included the staff, sword and musketry. The arts were not specifically SMR-arts though they were taught to the same students. After the fall of the Samurai the two arts found their way into the SMR-tradition as taught by Shiraishi Hanjirō, the art's 24th unofficial headmaster.

     In many Shintō Musō-ryū dōjo, the assimilated arts are not normally taught to a student until he/she has reached a designated level of experience & expertise and a certain level of proficiency in the jō forms. These designated levels are not standard but vary according to each organizations preference.

Isshin-ryū kusarigamajutsu


     Isshin-ryū kusarigamajutsu is a school of handling the chain and sickle weapon. The 24th unofficial headmaster of Shinto Musō Ryu, Shiraishi Hanjirō, received a full license (Menkyo) in Isshin-ryū from Morikata Heisaku in the late 19th century,. Shiraishi would later transmit the Isshin-ryū to his own Jōdō students. Isshin-ryū should not be confused with the modern Okinawan karate system Isshin-ryu.

Ikkaku-ryū juttejutsu


      Ikkakū-ryū juttejutsu utilizes the jutte as a way of self-defense for use against an attacker armed with a sword (katana). It was originally created by Matsuzaki Kin'emon, the third headmaster of SMR and originally did not limit itself to jutte training but had a variety of weapons. This weapon was mainly used by police forces of the late Edo-period of Japan. Chuwa-ryū tankenjutsu (中和流短剣術) is the name used for this art using the short sword (tanken, 短剣) instead of the jutte.

Kasumi Shintō-ryū kenjutsu (Shintō-ryū kenjutsu)


     A collection of eight long-sword and four short-sword kata, including one two-sword kata are found in Shintō Musō-ryū. Neither the twelve kata nor the art itself had any known name in the Shintō Musō-ryū until the mid-19th century when "Shintō-ryū kenjutsu" started to be used and specific names were given for each of the twelve kata. In the 20th century, "Kasumi Shintō-ryū" or more recently "Shintō Kasumi-ryū" has surfaced as the original name for the twelve kata as taught in the Shintō Musō-ryū, though it is not yet an official name.

Uchida-ryū tanjōjutsu – (Sutekki-jutsu)

     Uchida-ryu is the art of using the tanjō (a 90 cm staff). It was originally created by SMR menkyo Uchida Ryogoro in the late 19th century. It contains twelve kata, which at the time of their inception were loosely organised into a system called "sutteki-jutsu" and were derived mainly from Shintō Musō-ryū and Ikkaku-ryū techniques."Sutteki" was the Japanese pronouncement of the English word "stick". Sutteki-jutsu was further developed by his son Uchida Ryohei, who systematized his father's work and brought about the modern Uchida-ryū tanjōjutsu system. The art was first known as Sutekki-Jutsu and later named Uchida-ryū in honor of its creator. The art was adopted into SMR to be taught alongside the other arts.

Ittatsu-ryū hojōjutsu


     A school of restraining a person using cord or rope for use by police forces of the Edo-period and up to modern times. Matsuzaki Kinueumon Tsunekatsu, the third headmaster is credited with creating the Ittatsu-ryū.

 

 

Weapons for integrated arts


     As with the staff, the weapons found in the integrated arts were not inventions of Shintō Musō-ryū headmasters, but had been created and used long before they were chosen to be taught alongside the Shintō Musō-ryū Jo forms.

Jutte (jitte) and tessen

     The jutte (or jitte) was a widespread Edo period police weapon used to control, disarm, and subdue a criminal who would most likely be armed with a sword, without killing him (except in extreme situations). There exists at least 200 known variations of the jutte. The jutte used in Shintō Musō-ryū is approx 45 cm in length. In the integrated art of Ikkaku-ryū juttejutsu, the tessen, or war fan, approximately 30 cm in length, is used in tandem with the jutte in some of the kata.

Kusarigama


     The kusarigama is a chain-and-sickle weapon. The weapon is used in several ryu and the design varies from school to school. The kusarigama used in Isshin-ryū has a straight, double-edged 30 cm blade with a wooden handle approx 36 cm long with an iron guard to protect the hand. The chain (kusari) has a heavy iron weight and is attached to the bottom of the handle. The chain is 12 shaku long[6] (3.6 meters) and the attached weight can be thrown against an opponent's weapon, hands or body, either disarming him or otherwise preventing him from properly defending himself against the kama. In some kata, the iron weight is thrown directly at the attackers body causing injury or stunning the opponent. The kusarigama also has non-lethal kata designed to trap and apprehend a swordsman, partially by using the long chain as a restraint. A famous user of the kusarigama outside of Shintō Musō-ryū was Shishido Baiken, who was killed in a duel with the legendary Miyamoto Musashi. During kata practice a safer, all-wooden version (except the metal handguard) is used with softer materials replacing the chain and weight. For demonstrations (embu) a kusarigama with a metal blade is sometimes used.

Tanjō


     The tanjō (短杖, short staff) is a 90 cm short staff used in the assimilated art Uchida-ryū tanjōjutsu. Although of the same length, the tanjo should not be confused with the hanbō, which is used in other martial arts. The modern tanjō is the same width as a standard jō. The tanjō of the Meiji era were thicker at the top and thinner at the bottom, as was the design of the walking-stick at the time. The original inspiration for the tanjō was the western walking-stick which soon found a practical use in self-defense in the Meiji era.

Organizations


     After the death of Takaji Shimizu in 1978, SMR in Tokyo was left without a clear leader or appointed successor. This led to a splintering of the SMR dōjos in Japan, and eventually all over the world. With no single organization or individual with complete authority over SMR as a whole, several of the various fully licensed (menkyo) SMR-practitioners established their own organizations both in the West and in Japan.

     From the end of the Samurai reign in 1877 to the early 20th century, SMR was still largely confined to Fukuoka city on the southern Japanese island of Kyushu where the art first was created and thrived, although it was slowly spreading. The main proponent of SMR in Fukuoka during the late 19th and early 20th century was Hanjiro Shiraishi, a former Kuroda-clan Bushi (ashigaru), who had trained in, and received a "joint-license" from, the two largest surviving branches of SMR. Among Shiraishi's top students of the early 1900s were Takaji Shimizu (1896–1978), Ichizo Otofuji (1899–1998), and Kiroku Takayama (1893–1938), Takayama being the most senior.

     After receiving an invitation from the Tokyo martial arts scene to perform a demonstration of SMR, Shimizu and Takayama established a Tokyo SMR group which held a close working relationship with martial arts supporters such as Jigoro Kano, the founder of Judo. Shiraishi died in 1927, leaving two main lines of SMR. The oldest of the two was in Fukuoka, now under the leadership of Otofuji. The other line was based in Tokyo, and was under the leadership of Shimizu. Takayama, the most senior of the three students of Shiraishi, died in 1938, leaving Shimizu with a position of great influence in the SMR. That position lasted until his death in 1978. Although Otofuji was one of Shiraishi's top students, he was unable to assume the role that Shimizu had held in Tokyo. By the 1970s the Tokyo and Fukuoka SMR communities had developed into separate branches with their own leaders. Unlike Otofuji, Shimizu was a senior of both the Fukuoka and Tokyo SMR, with great knowledge and influence over both.  With Shimizu's death, Otofuji was not in a strong enough position to claim authority over the Tokyo SMR and no sort of agreement could be made over who should succeed Shimizu. Otofuji remained the leader of Kyushu SMR until his death in 1998.

     From these two lineages, the Fukuoka and the Tokyo, several SMR-based organizations developed. One of the largest is the Jodo Section of the All Japan Kendo Federation (全日本剣道連盟杖道部), established in the 1960s to further promote Jo through the teaching of ZNKR Jodo, also called Seitei Jodo. It remains the most widespread form of Jo in the world today.

 

Jōdō (杖 道), có nghĩa là "chiêu thức", hoặc Jōjutsu (杖 術) là một môn võ thuật Nhật Bản sử dụng một cây trượng ngắn gọi là jō. Nghệ thuật này tương tự như bōjutsu, và tập trung mạnh vào việc phòng thủ chống lại kiếm Nhật. Jō là một cây trượng ngắn, thường dài khoảng 3 đến 5 feet (0,9 đến 1,5 m).

Nguồn gốc

     Shintō Musō-ryū jōjutsu (đôi khi được gọi là Shinto Muso-ryu jōdo - "Shindo" cũng là một cách phát âm hợp lệ cho nhân vật chính), được cho là đã được phát minh bởi kiếm sĩ vĩ đại Musō Gonnosuke Katsuyoshi (夢想 權 之 助 勝 吉, fl . c.1605, ngày mất không xác định) khoảng 400 năm trước, sau một trận thắng của Miyamoto Musashi (宮本 武 蔵, 1584–1645) nổi tiếng. Theo truyền thống này, Gonnosuke đã thách đấu Musashi bằng cách sử dụng bō, hoặc trượng dài, một loại vũ khí mà anh ta được cho là sử dụng với kỹ năng tuyệt vời. Mặc dù các lời kể khác về trận đấu đầu tiên này không đồng ý, nhưng theo truyền miệng của Shintō Musō-ryū, Musashi đã bắt được bō của Gonnosuke trong một khối "X" hai thanh kiếm (jūji-dome). Khi đã ở vị trí này, Gonnosuke không thể di chuyển theo cách ngăn cản Musashi phản công, và Musashi quyết định tha mạng cho anh ta.

 

     Những chuyến lang thang của Gonnosuke sau đó đã đưa anh đến Núi Homan ở Chikuzen (Fukuoka ngày nay), nơi sau một thời gian thanh lọc, thiền định và rèn luyện, Gonnosuke tuyên bố đã nhận được một linh ảnh thần thánh từ một đứa trẻ nhỏ đã nói với anh rằng: " dính, biết đám rối mặt trời "(" maruki wo motte, suigetsu wo shire "「 丸 木 を 以 っ て 、 水月 を 知 れ 」). Bằng cách rút ngắn chiều dài của bō từ khoảng 185 cm xuống 128 cm (hoặc, theo đơn vị đo lường của Nhật Bản, bốn shaku, hai mặt trời và một bu), anh ta có thể tăng tính linh hoạt của vũ khí, cho anh ta khả năng sử dụng các kỹ thuật được tạo ra cho quyền trượng dài, chiến đấu bằng giáo và kiếm thuật. Chiều dài của vũ khí mới dài hơn so với tachi (kiếm dài) của thời kỳ đó, nhưng đủ ngắn để cho phép đảo ngược phần cuối nổi bật của jō trong các phần tư chặt hơn so với bō dài hơn. Gonnosuke có thể thay đổi các kỹ thuật mà anh ta sử dụng với gậy jō, tùy thuộc vào đối thủ mà anh ta đối mặt, để cung cấp cho mình nhiều lựa chọn tấn công khác nhau. Anh đặt tên cho phong cách của mình là Shintō Musō-ryū và thách thức Musashi một lần nữa. Lần này, khi Musashi cố gắng sử dụng khối jūji-dome trên cây trượng jō, Gonnosuke đã có thể xoay quanh đầu kia của cây trượng (do chiều dài giảm xuống), buộc Musashi phải nhận thất bại. Trả lại sự lịch sự mà anh đã nhận được trong trận đấu trước đó của họ, Gonnosuke đã tha mạng cho Musashi.

     Shintō Musō-ryū được thành lập vào thời đại Keichō (1594–1614) bởi Musō Gonnosuke, một samurai với kinh nghiệm võ thuật đáng kể. Là một chiến binh lang thang (Rōnin), Gonnosuke cuối cùng sẽ giao du với kiếm sĩ nổi tiếng Miyamoto Musashi. Hai người đã chiến đấu trong một trận đấu tay đôi, trong đó Musashi đánh bại Gonnosuke một cách tương đối dễ dàng. Gonnosuke, một chiến binh kiêu hãnh mà theo những câu chuyện chưa bao giờ bị đánh bại, đã vô cùng sốc trước thất bại của mình và rút lui vào một hang động để thiền định và suy ngẫm. Khoảng thời gian bị cô lập này đã khiến anh ta tạo ra một bộ kỹ thuật cho jō, với mục tiêu đánh bại phong cách hai kiếm của Musashi. Những kỹ thuật jo này tạo thành cốt lõi của trường phái mới (ryu) của Gonnosuke, mà ông đặt tên là Shintō Musō-ryū. 

     Lịch sử của trường kể rằng Musō Gonnosuke đã giành chiến thắng trong trận đấu thứ hai, sử dụng các kỹ thuật jōjutsu mới phát triển của mình để đánh bại Musashi hoặc buộc trận đấu phải hòa. Một trong số những truyền thuyết kể rằng khi đang nghỉ ngơi gần đống lửa ở một ngôi đền nọ, Gonnosuke nghe thấy một giọng nói rằng, "Với cây gậy tròn, hãy biết chiến thuật của đám rối mặt trời" (丸 木 を 以 っ て 、 水月 を 知 れ, maruki wo motte, suigetsu wo shire).  Đó được cho là nguồn cảm hứng để anh phát triển các kỹ thuật mới của mình và chiến đấu với Musashi lần thứ hai.

Gonnosuke đã sử dụng quá trình đào tạo của mình về kenjutsu, naginatajutsu, sōjutsu và bōjutsu, mà anh ấy đã có được một phần từ Tenshin Shōden Katori Shintō-ryū  và Kashima Jikishinkage-ryū, để phát triển nghệ thuật của mình.

Nguồn gốc truyền thống


     Musō Gonnosuke Katsuyoshi sinh ra trong một gia đình samurai, và giống như nhiều samurai nổi tiếng khác và những người sáng lập võ thuật, tuyên bố sẽ theo dõi dòng dõi của họ với một gia đình samurai thời kỳ cổ điển. Gia đình của ông được cho là hậu duệ của Kiso Kanja No Taiyu Kakumei, thuộc hạ của vị tướng samurai nổi tiếng Minamoto Yoshinaka. Họ ban đầu của Gonnosuke được cho là Hirano và anh ấy đã sử dụng tên của mình là Gonbei trong những ngày đầu của mình. Không giống như người đồng cấp trong tương lai, Miyamoto Musashi, Gonnosuke không phải là một rōnin (samurai vô chủ) sau một thất bại trong trận chiến như đã tuyên bố với Musashi trong trận chiến Sekigahara, nhưng đã lên đường trong một cuộc hành hương chiến binh để cải thiện kỹ năng của mình. đấu tay đôi và bằng cách học hỏi từ các trường võ thuật khác nhau trên đường. Đây là một truyền thống phổ biến được gọi là musha shugyō và nhiều samurai muốn phát triển khả năng võ thuật của họ đã thường xuyên thực hiện những chuyến du hành như vậy. Musashi có lẽ đã là một phần của bên thua trong trận Sekigahara năm 1600 và kể từ đó đã trở thành một rōnin và đảm nhận musha shugyō của riêng mình.

Đầu đời trên đường


     Di sản Shintō Musō-ryū (densho) 伝 書 chứa di sản bằng văn bản của trường, và cũng bao gồm danh sách các hiệu trưởng cũ, bao gồm cả người sáng lập và danh sách các kỹ thuật jōdō. Nó cũng liệt kê một số giáo viên của Musō Gonnosuke về võ thuật, một trong số họ, theo hồ sơ gia đình Makabei, là Sakurai Osumi-no-Kami, một trung úy của Makabei Hisamoto (biệt danh là Oni Doumu), người lần lượt là học trò của người sáng lập Kasumi Shintō-ryū Kenjutsu. Gonnosuke cũng được đào tạo khác từ trường Tenshin Shōden Katori Shintō-ryū, được thành lập bởi Iizasa Choisai Ienao, và anh cũng được đào tạo về Kashima Shintō-ryū hoặc Kashima Shinden Jikishinkage-ryū, tùy thuộc vào nguồn. Ngoài việc học ken (kiếm), anh còn học cách sử dụng bo (trượng dài), naginata (vũ khí cực), yari (giáo) và nhiều loại vũ khí khác. Gonnosuke cuối cùng đã nhận được cấp bậc menkyo, một giấy phép hoàn chỉnh với quyền đào tạo và phát triển nghệ thuật, từ Katori Shintō-ryū.

     Một thời gian sau khi hoàn thành khóa huấn luyện Katori Shintō-ryū, Gonnosuke lên đường, du hành xuyên Nhật Bản với một vài môn đồ trong vai một kiếm sĩ lang thang, luôn tìm kiếm đối thủ để đấu tay đôi, đồng thời dạy kiếm thuật cho một người được chọn. vài. Người ta tuyên bố rằng anh ta đã đánh bại nhiều chiến binh giỏi nhất của Nhật Bản, và vẫn bất bại cho đến khi anh ta chạm trán với Miyamoto Musashi rōnin.

Trận đấu đầu tiên của anh ấy với Miyamoto Musashi


     Trận đấu đầu tiên trong hai trận đấu huyền thoại giữa Musashi và Gonnosuke được cho là diễn ra trong khoảng thời gian từ năm 1596-1614. Các học giả tranh luận về thời gian và địa điểm cuộc đấu thực sự diễn ra, và thực sự một số câu hỏi liệu nó thậm chí có diễn ra hay không. Tuy nhiên, bản chất của câu chuyện kể về việc Gonnosuke, lúc này là một kiếm sĩ rất nổi tiếng và kiêu ngạo với khả năng võ thuật (đáng kể) của mình, một ngày nọ đã chạm trán với Musashi và đã thách thức anh ta một trận đấu tay đôi. Musashi chấp nhận và Gonnosuke, vung kiếm, ngay lập tức ném về phía Musashi, người dễ dàng tránh được đòn tấn công của Gonnosuke và tiến hành khóa thanh kiếm của Gonnosuke, sử dụng cả thanh kiếm dài và kiếm ngắn của mình, trong một khối hình chữ X (jujidome).

     Biên niên sử của Niten (Niten ki), nguồn thông tin truyền thống của Miyamoto Musashi, kể về phiên bản trận đấu đầu tiên này.

"Khi Musashi đang ở Edo, một người đàn ông tên là Musō Gonnosuke đến, tìm kiếm một mối. . Thậm chí không cần một cái gật đầu, Gonnosuke đã tấn công. Musashi đã đánh anh ta một nhát. Bị cản trở, Gonnosuke bỏ cuộc. "


     Một lần nữa, các chi tiết về chính xác những gì đã xảy ra trong cuộc đấu tay đôi đang được tranh luận và vẫn chưa rõ ràng. Trong phiên bản được tìm thấy trong Kaijo monogatari, Gonnosuke và Musashi gặp nhau ở Akashi thay vì Edo, và phiên bản cũ cũng vung một thanh shaku dài bốn trượng thay vì một thanh kiếm gỗ. Nó nói rằng Gonnosuke trước đó đã chạm trán với cha của Musashi, Shinmen Munisai, một chuyên gia về jitte và đã đánh bại ông ta. Gonnosuke, với giọng trịch thượng, hỏi Musashi rằng liệu anh ta có điêu luyện như cha mình không và liệu anh ta có sử dụng những kỹ thuật tương tự không. Musashi đã nói: "Nếu bạn đã thấy kỹ thuật của cha tôi, bạn đã thấy kỹ thuật của tôi", sau đó Gonnosuke tấn công Musashi và bị đánh bại.

     Các loại vũ khí được sử dụng cũng đang được tranh luận. Như đã đề cập ở trên, một số người cho rằng Gonnosuke đã sử dụng một cây trượng dài (bo) được gia cố bằng các vòng kim loại. Các phiên bản khác cho rằng anh ta đã sử dụng một thanh kiếm gỗ đặc biệt dài, cao hơn chiều dài trung bình của một thanh kiếm Nhật Bản dài hơn 4 shaku 1, (khoảng 121 cm hoặc 48 inch), thay vì chiều dài bình thường của bokuto khoảng 2,45 Shaku (khoảng 74 cm hoặc 29 inch). Vũ khí lựa chọn của Musashi cũng được tranh luận. Một phiên bản nói rằng anh ta chỉ được trang bị một bokuto đã hoàn thành một nửa, mà Musashi thực sự vẫn còn 

khắc khi trận đấu bắt đầu, và sử dụng nó để áp đảo Gonnosuke mà không bao giờ sử dụng khối hình chữ X, thay vào đó đánh nhẹ vào trán anh ta để thể hiện lập trường vượt trội của anh ta trong trận chiến và nhấn mạnh khoảng cách thích hợp với đối thủ, hoặc Maai.

    Trong mọi trường hợp, phần quan trọng của câu chuyện là Gonnosuke bị đánh bại tương đối dễ dàng so với sự thất vọng của Gonnosuke. Gonnosuke vỡ mộng trước thất bại đột ngột này, cộng với việc Musashi đã cho Gonnosuke sống mặc dù anh đã hết lòng thương xót. Gonnosuke rút lui đến một tu viện Shinto để suy nghĩ về thất bại của mình.

Bí mật, Jojutsu và trận đấu thứ hai


     Gonnosuke rút lui đến một ngôi đền Thần đạo ở núi Hōman ở tỉnh Chikuzen, (ngày nay là tỉnh Fukuoka), nơi anh sẽ luyện tập hàng ngày để hoàn thiện kiếm thuật của mình, cầu nguyện và thực hiện các nghi lễ thanh tẩy Thần đạo trong 37 ngày. Tuy nhiên, người ta cũng nói rằng anh ấy đã dành vài năm trên con đường học các môn võ thuật khác ở nhiều dojos khác nhau cho đến khi anh ấy kết thúc tại đền thờ Thần đạo. Sau một trong những buổi tập luyện thường xuyên (mệt mỏi), anh ta gục ngã vì mệt mỏi và được cho là đã có tầm nhìn về một vị thần dưới hình dạng một đứa trẻ, nói với Gonnosuke: "Hãy biết thần kinh mặt trời [của đối thủ] bằng một cây gậy tròn" . Trong một phiên bản khác, anh ta đã có tầm nhìn trong một giấc mơ vào đêm khuya. Anh ta đã tự mình tạo ra thanh jo có chủ ý dài hơn thanh katana trung bình trong ngày, 128 cm, trái ngược với tổng chiều dài của thanh kiếm. 100 cm, và sử dụng chiều dài đó để làm lợi thế cho anh ta trong một cuộc chiến. Gonnosuke, dựa trên kinh nghiệm đáng kể của mình với giáo, longstaff, naginata và kiếm, đã nghĩ ra một loạt kỹ thuật jo để sử dụng để chống lại và đánh bại một kiếm sĩ. Có thể cho rằng, anh ta cũng đã phát triển các kỹ thuật để nhắm mục tiêu vào khối X thương hiệu của Musashi.

     Kết quả của trận đấu thứ hai, hoặc thậm chí trận đấu thứ hai xảy ra, không được biết một cách chắc chắn. Trường học đấu gậy do anh thành lập vẫn duy trì rằng Gonnosuke, hiện được trang bị vũ khí, đã đánh bại Musashi thông qua việc sử dụng chiều dài vượt trội của cây jo để giữ kiếm của Musashi ngoài tầm đánh của Gonnosuke và do đó cản trở anh sử dụng kỹ thuật hình chữ X một cách hiệu quả. . Gonnosuke đã giúp đỡ Musashi nhưng vẫn để anh ta sống như một cách để trả ơn trong trận đấu đầu tiên.

     Bên ngoài các trường đấu gậy, tuyên bố rằng Musashi đã từng bị đánh bại bởi Gonnosuke bị phủ nhận, đặc biệt là bởi các trường đấu kiếm duy trì Musashi không bao giờ bị đánh bại trong một cuộc đấu tay đôi. Tuyên bố này thường được đối xử một cách hoài nghi vì không có tài liệu nào bên ngoài trường đấu gậy mà trận đấu thứ hai từng diễn ra. Một phiên bản khác của câu chuyện nói rằng Musashi và Gonnosuke đã đi vào bế tắc, và trận đấu kết thúc với tỷ số hòa, vì không ai có thể di chuyển mà không sơ hở.

Đời sau và di sản


     Câu chuyện tiếp tục sau cuộc đấu tay đôi thứ hai. Gonnosuke, trải qua vài năm nữa trên đường, một phần thời gian với người bạn mới Musashi là người thứ hai của mình, cuối cùng đến cư trú tại Fukuoka sau khi được tộc Kuroda yêu cầu dạy kỹ thuật jo của mình cho một số chiến binh được chọn của họ. Theo năm tháng, bộ kỹ thuật jo ban đầu đã được mở rộng, giờ đây đã được mở rộng với những kỹ thuật mới kể từ những ngày Gonnosuke đấu với Musashi, được gọi là Shintō Musō-ryū (đôi khi được phiên âm là Shindō Musō-ryū).

     Shintō Musō-ryū ngày nay sống sót sau khi kết thúc chiến đấu tích cực ở Nhật Bản dưới thời Mạc phủ Tokugawa và lệnh cấm võ thuật do Mỹ áp đặt sau Thế chiến II; nó bây giờ là một môn võ thuật quốc tế.

     Kỷ niệm về Musō Gonnosuke được tôn vinh tại một ngôi đền Thần đạo do Shimizu Takaji, một trong những Shintō Musō-ryū jōdōka nổi bật nhất cho đến khi ông qua đời vào năm 1978.

     Gonnosuke được cho là đã hoàn toàn làm chủ được hình thức bí mật được gọi là The Sword of One Cut (Ichi no Tachi), một hình thức được phát triển bởi người sáng lập Kashima Shintō-ryū và sau đó lan truyền sang các trường phái Kashima khác như Kashima Jikishinkage-ryū và Kashima Shin-ryū. Gonnosuke đã phát triển một số kỹ thuật cho jō dùng để chống lại đối thủ trang bị kiếm, một phần bằng cách sử dụng chiều dài vượt trội của jō để giữ kiếm sĩ ở thế bất lợi. Sau khi tạo ra các kỹ thuật jō của mình và trở thành một học viên jōjutsu lành nghề, ông đã được gia tộc Kuroda ở Fukuoka, phía bắc Kyūshū, mời đến để dạy nghệ thuật của mình cho các chiến binh của họ. Gonnosuke nhận lời và ổn định cuộc sống ở đó.


     Shiraishi Hanjirō (1842–1927, 白石 半 次郎), hiệu trưởng không chính thức thứ 24 của Shintō Musō-ryū
Shintō Musō-ryū sống sót sau khi samurai bị bãi bỏ vào năm 1877, và Chiến tranh thế giới thứ hai. Với những nỗ lực của Shiraishi Hanjirō và người kế nhiệm của ông là Shimizu Takaji (清水 隆 ​​次), hiệu trưởng không chính thức thứ 24 và 25 của môn phái này, môn nghệ thuật này đã phát triển thành một môn võ thuật quốc tế với rất nhiều võ sư trên khắp thế giới.

Thực hành hiện đại

Nghiên cứu hiện đại về jōdō (cách nói của jō) có hai nhánh.

    Một là koryū, hay jōdō "trường học cũ". Nhánh này được chia nhỏ thành một số trường phái khác nhau bao gồm jōdō hoặc jōjutsu trong chương trình giảng dạy của họ, (Shintō Musō-ryū, Suiō-ryū, Tendō-ryū, Hōten-ryū, Kukishin-ryū, Takenouchi-ryū, v.v.). Các trường này cũng dạy cách sử dụng các loại vũ khí khác như kiếm, naginata, trượng ngắn (tanjō), liềm xích (kusarigama), truncheon (jutte) và (jūjutsu) - chiến đấu ngắn để đánh bại đối thủ trong đó một người sử dụng vũ khí ngắn hoặc không có vũ khí nào. Hầu hết các học viên chỉ chuyên về một trường.

Nhánh còn lại được gọi là Seitei Jōdō và được thực hành bởi Liên đoàn kiếm đạo toàn Nhật Bản (全 日本 剣 道 連 盟 Zen Nippon Kendō Renmei). Seitei Jōdō bắt đầu với 12 hình thức sắp xếp sẵn (kata), được rút ra từ Shintō Musō-ryū. Ngoài 12 kata này, học sinh cũng sẽ học koryū của họ.

Aiki-jō là tên gọi của bộ kỹ thuật võ thuật được thực hành với một võ thuật, được thực hành theo các nguyên tắc của aikido, đầu tiên được dạy bởi Morihei Ueshiba, sau đó được phát triển thêm bởi Morihiro Saito, một trong những học trò nổi bật nhất của Ueshiba.

Jōdō và jōjutsu

      Shimizu Takaji (1896–1978), hiệu trưởng không chính thức thứ 25 của Shintō Musō-ryū và là nhân vật hàng đầu của nghệ thuật trong thế kỷ 20
Bởi vì Shintō Musō-ryū không có tổ chức đứng đầu hoặc cơ quan quản lý duy nhất kể từ cuối những năm 1600, nên không có cách thức tiêu chuẩn nào để truyền lại truyền thống. Các Dōjos thuộc các nhóm SMR cá nhân có cách đào tạo riêng và truyền lại truyền thống. Cũng như một số nghệ thuật khác, chẳng hạn như iaidō và aikidō, Shimizu Takaji đã đổi tên thành "jōjutsu" "jōdō" vào năm 1940. (Lưu ý rằng việc sử dụng tên gọi "jōdō" vẫn chưa phổ biến cho tất cả các học viên và nhóm SMR.) các từ jōjutsu và jōdō thường được các nhóm khác nhau sử dụng thay thế cho nhau.

Kỹ Thuật Jo


     Là một koryū, một ngôi trường cổ với cách giảng dạy truyền thống, SMR dựa vào các hướng dẫn bằng lời nói (trái ngược với các hướng dẫn chi tiết của thời kỳ hiện đại hơn) để dạy phần lớn các ứng dụng thực tế trong nghệ thuật. Mối quan hệ thầy trò rất quan trọng đối với koryu-Arts. Chỉ riêng các hình thức huấn luyện (kata) không (và không thể vì lý do thực tế) tiết lộ tất cả số lượng lớn các ứng dụng thực tế và các biến thể của kỹ thuật. Điều này chỉ có thể được thực hiện đúng cách bởi một giáo viên có kinh nghiệm, người đã dành nhiều năm để truyền dạy các giáo lý cho học sinh. Nhiều nghệ thuật koryū đã cố tình ẩn một số, hoặc tất cả, ứng dụng bên trong các hình thức luyện tập của chúng, khiến chúng trở nên vô hình trừ khi được một giáo viên am hiểu về nghệ thuật này giải thích một cách chính xác. Điều này được thực hiện như một cách để đảm bảo các bí mật và nguyên tắc không thể bị sao chép bởi các trường học hoặc cá nhân đối thủ, nếu người ngoài vô tình (hoặc cố ý do thám) quan sát thấy các kỹ thuật đang hoạt động.

     Truyền thống SMR đã được hình thành qua nhiều thế kỷ nhằm dạy học sinh giá trị và cách áp dụng phù hợp của khoảng cách chiến đấu với đối thủ (maai), tư thế (shisei), và nhận thức về tinh thần (zanshin), cùng các kỹ năng khác.  Là một môn võ thuật truyền thống của Nhật Bản, cũng rất chú trọng đến phép xã giao, chẳng hạn như cúi đầu (rei) và đạt được một thái độ tinh thần đúng đắn ở học viên và cách tiếp cận đào tạo. 

     Trong nghệ thuật chiến đấu thuần túy của SMR, mục đích là sử dụng quyền trượng để đánh bại đối thủ được trang bị một hoặc hai thanh kiếm. Quyền trượng là một vũ khí linh hoạt và có thể được sử dụng theo nhiều cách. Một học viên có thể sử dụng chiều dài lớn hơn của quyền trượng để giữ khoảng cách với đối phương. Nó cũng được sử dụng, khi áp dụng, để đến rất gần đối thủ và sau đó để kiểm soát cánh tay hoặc bàn tay của đối phương. Quyền trượng có thể được sử dụng theo cách giúp người sử dụng có thể đánh bại đối thủ mà không giết chết anh ta. Các phương pháp phổ biến bao gồm kiểm soát bàn tay, cổ tay và các mục tiêu khác của đối phương bằng cách sử dụng quyền trượng để tấn công, đẩy hoặc điều khiển các khu vực mục tiêu. Khi có thể áp dụng, các đòn đánh sát thương hơn nhằm vào các khu vực quan trọng hơn của đối thủ như đầu, đám rối thần kinh mặt trời và thái dương. 

Tập huấn

     Các kỹ thuật SMR được dạy bằng các hình thức (kata) và các nguyên tắc cơ bản (kihon). Không tồn tại hình thức hệ thống đấu có tổ chức và tiêu chuẩn hóa như karate, kendō, judō và các môn nghệ thuật hiện đại khác của Nhật Bản. Học sinh mới thường bắt đầu với 12 kihon. Quá trình này bao gồm từ từ làm việc theo cách của nó trong chuỗi "kata" đầu tiên, bắt đầu với -series "Omote". Có khoảng 64 biểu mẫu với jo, mặc dù số lượng có thể khác nhau tùy theo từng nhóm và tổ chức SMR. Các thuật bổ trợ kết hợp các bộ dạng riêng của chúng với vũ khí tương ứng.

Một buổi đào tạo bình thường rất có hệ thống với giáo viên, hoặc một học sinh cuối cấp, chỉ huy tốc độ và hướng của buổi học. Tùy thuộc vào dōjō cá nhân hoặc tổ chức, toàn bộ nhóm học viên thường bắt đầu luyện tập như một chỉnh thể, đặc biệt là trong các bài khởi động và tập trận. Thông thường, khóa đào tạo sau đó được chia thành các nhóm mới bắt đầu và nâng cao. Các cuộc tập trận và các hình thức liên quan đến các học sinh mới hơn thường được thực hiện với một học sinh lớn hơn đảm nhận vai trò của kẻ tấn công, hay còn gọi là "kiếm pháp" (打 太 刀, uchidachi). Trong các kỹ thuật ghép đôi và các cuộc tập trận, người nhận đòn được gọi là "làm kiếm" (仕 太 刀, shidachi). Các uchidachi thường cao hơn các shidachi về kinh nghiệm. Điều này được thực hiện như một cách để phát triển kỹ năng của các shidachi trẻ tuổi bằng cách để họ đối mặt với một kiếm sĩ giàu kinh nghiệm và tự tin hơn, do đó làm tăng cảm giác chiến đấu.

Sự an toàn


     Việc đào tạo dưới sự chỉ đạo của một nhà lãnh đạo có trách nhiệm được thực hiện với sự chú trọng cao về sự an toàn của học sinh. Không giống như kiếm gỗ, không nguy hiểm như katana, không có phiên bản quyền trượng nào "an toàn hơn" và vũ khí được sử dụng trong huấn luyện cũng chính là vũ khí đáng lẽ đã được sử dụng trong chiến đấu thực tế. Khi áp dụng các đòn đánh hoặc lực đẩy vào đầu, học sinh được dạy không được sử dụng toàn bộ lực mà dừng quyền trượng trong phạm vi vài cm tính từ thái dương bên trái hoặc bên phải tương ứng hoặc các bộ phận khác của đầu. Các khu vực ít nhạy cảm khác trên cơ thể con người có thể tiếp xúc với nhân viên, mặc dù với lực giảm đi nhiều. Việc thực hành các hình thức và kỹ thuật được thực hiện dưới sự giám sát của một học sinh cuối cấp, người đảm bảo các kỹ thuật và hình thức là phù hợp và nằm trong giới hạn an toàn.

Nghi thức và truyền thống trong dōjō

     Một Shintō Musō-ryū dōjō điển hình thực hành phép lịch sự và cách cư xử giống như trong xã hội Nhật Bản nói chung, chú trọng nhiều đến phép xã giao và truyền thống. Trong một số dōjō, khẩu lệnh tiếng Nhật được sử dụng để hướng dẫn những điều cơ bản, khởi động và huấn luyện "hình thức chuẩn" (seiteigata).

Cung truyền thống của Nhật Bản (rei) được thực hành trong tất cả các dōjō của Nhật Bản và phương Tây. Mặc dù không phải tất cả các dōjō đều sử dụng chính xác cùng một thói quen, nhưng chúng thường chứa cùng một bộ nguyên tắc. Học sinh cúi đầu trước dōjō (shōmen) khi bước vào hoặc rời khỏi dōjō, và tuân theo thứ bậc với người hướng dẫn (sensei), tiền bối (senpai) và hậu bối (kōhai).

     Trong quá trình luyện tập những điều cơ bản và hình thức, một số quy tắc hành vi nhất định được áp dụng khi chuyển đổi vị trí và vũ khí giữa shidachi và uchidachi. Điều này được thực hiện để có một buổi đào tạo có trật tự và phản ánh cách cư xử tốt, cũng như vì lý do an toàn. Các học sinh cúi chào trước và sau khi kết thúc một loạt bài kata, bài tập cụ thể hoặc bất kỳ loại bài tập nào khác. Theo truyền thống và kinh nghiệm, việc chuyển đổi vũ khí là một cách để giảm thiểu bất kỳ sự xuất hiện đe dọa nào và thể hiện sự tôn trọng đối với đối tác huấn luyện.

     Kazari 飾 り (か ざ り) là cách SMR truyền thống để bắt đầu và kết thúc luyện kata. Kazari (có nghĩa là "vật trang trí") cũng được thực hiện trong tất cả các nghệ thuật phụ trợ. Kazari bắt đầu với việc hai học viên bắt chéo vũ khí của họ và đặt chúng trên sàn, lùi lại một vài bước để thực hiện động tác cúi đầu ngồi xổm (rei), và kết thúc, các học viên tiếp tục giữ lại vũ khí của họ và bắt đầu luyện kata. Nguyên tắc của Kazari cũng được tìm thấy trong các môn võ không liên quan khác, mặc dù không nhất thiết phải có cùng tên.

Kata

     Thực hành các hình thức (kata) là một cách dạy võ cổ truyền ở Nhật Bản, và là cốt lõi của nhiều môn võ "trường phái / dòng chảy cũ" (koryū). Các hình thức được sử dụng như một cách để dạy các kỹ thuật và thao tác nâng cao thông qua một loạt các chuyển động và hành động theo kịch bản để chống lại một hoặc một số đối thủ. so với các môn võ thuật hiện đại (gendai budō) như Karate, Kendō hay Jūdō.

     Hệ thống Shintō Musō-ryū hiện đại có khoảng 64 trượng được chia thành nhiều loạt, mặc dù con số này bao gồm các biến thể và không phải lúc nào cũng được tính là một dạng riêng lẻ. Học sinh theo lời dạy của Shimizu Takaji thường học thêm 5 kata trong một bộ truyện riêng có tên là Gohon-no-midare. Loạt bài này không được dạy trong tất cả các nhóm SMR. Một thủ tục phổ biến là học viên mới bắt đầu đào tạo hình thức của họ bằng cách học hai hoặc nhiều hình thức từ "hình thức nhân viên tiêu chuẩn" (seitei jōdō, 制定 杖 道) do tính đơn giản về kỹ thuật (tương đối) của họ.

Bộ truyện Gohon no midare (五 本 の 乱 れ) được tạo ra bởi Shimizu vào cuối những năm 1930 và không phải là một phần của "cuộn truyền" (denshō) gốc, chứa danh sách các kỹ thuật SMR chính thức. [Do đó, Gohon no midare không được dạy trong tất cả các dōjō Shintō Musō-ryū.

Các kỹ thuật cơ bản

     "Các kỹ thuật cơ bản của đòn và đẩy" (kihon no uchi tsuki waza, 基本 の 打 ち 突 き 技) tạo thành một hệ thống gồm mười hai kỹ thuật rút ra từ các kata hiện có với những sửa đổi nhỏ. Chúng được sử dụng như một cách để giới thiệu học sinh mới tốt hơn với jōdō và cũng là một công cụ tốt để phát triển kỹ năng hơn nữa cho người cao niên. Các kỹ thuật cơ bản được phát triển và hệ thống hóa chủ yếu bởi Shimizu Takaji tại Tokyo dōjō của ông, nhằm mục đích giảm bớt việc giới thiệu các hình thức huấn luyện (phức tạp). Đồng môn của Shimizu, Takayama Kiroku, thủ lĩnh của Fukuoka Shintō Musō-ryū Dōjō, đã nhìn thấy giá trị của những kỹ thuật cơ bản này và đưa chúng vào các buổi huấn luyện của riêng mình. Shimizu cuối cùng sẽ loại bỏ hoặc sửa đổi một số kỹ thuật nguy hiểm hơn và các hình thức cấp độ sơ cấp để không gây thương tích cho các học sinh mới hơn.

     Các kỹ thuật cơ bản được huấn luyện theo cả cá nhân (tandoku dosa) và theo cặp (sotai dosa), với người phòng thủ sử dụng quyền trượng và người tấn công sử dụng kiếm. Ngày nay, các học viên mới thường bắt đầu với tandoku dosa, học quyền trượng trước và sau đó chuyển sang kiếm, và cuối cùng học toàn bộ kỹ thuật với một đối tác đào tạo. Các kỹ thuật thường được đào tạo theo trình tự.

     Trong suốt thời kỳ Edo và cả thế kỷ 20, kẻ tấn công luôn là học sinh cuối cấp, với người phòng thủ (là lớp dưới), chỉ bắt đầu và đào tạo các hình thức nhân viên trong vài năm trước khi học được vai trò của kẻ tấn công. Trong hầu hết các dōjō hiện đại, một người mới bắt đầu học cả kiếm và quyền trượng ngay từ khi bắt đầu đào tạo.

Sau đây là mười hai kỹ thuật cơ bản:

Honte uchi (本 手 打, đòn đánh chính)
Gyakute uchi (逆 手 打, đòn đánh cầm ngược)
Hikiotoshi uchi (引 落 打, đòn đánh kéo xuống)
Kaeshi tsuki (返 突, phản lực đẩy)
Gyakute tsuki (逆 手 突, lực đẩy tay cầm ngược)
Maki otoshi (巻 落, xoắn xuống)
Kuri tsuke (繰 付, quay và đính kèm)
Kuri hanashi (繰 放, quay và thả)
Tai atari (体 当, đòn đánh cơ thể)
Tsuki hazushi uchi (突 外 打, đẩy, thả, tấn công)
Dō barai uchi (胴 払 打, đòn tấn công cơ thể)
Tai hazushi uchi migi (体外 打 右, đòn đánh giải phóng cơ thể, bên phải); tai hazushi uchi hidari (体外 打 左, đòn đánh giải phóng cơ thể, bên trái)


     Mười hai kỹ thuật cơ bản được sử dụng trong cả Shintō Musō-ryū và Seitei jōdō của Liên đoàn Kendō Toàn Nhật Bản (Zen Nihon Kendō Renmei, ZNKR, 全 日本 剣 道 連 盟), mặc dù sau này sử dụng phiên bản sửa đổi một chút.

Seitei Jōdō Kata

     Seitei Jōdō kata được phát triển bởi Shimizu Takaji vào những năm 1960 và được trình bày cho một ủy ban có nhiệm vụ tạo ra một hệ thống Jōdō nhỏ gọn để dạy trong Kendō dōjōs. Kết quả là hệ thống Zen-Nihon Kendo Renmei Seitei Jōdō bao gồm mười hai hình thức và mười hai kỹ thuật cơ bản. Mười dạng này được rút ra từ các dạng Shintō Musō-ryū Jō hiện có với những sửa đổi nhỏ, và hai dạng khác được tạo ra đặc biệt cho Seitei Jōdō và dựa trên các dạng Tanjō-jutsu của Uchida-ryū. Các hình thức sau được dạy trong các dōjō Shintō Musō-ryū khác nhau bên ngoài loạt bài chính của Kata.

Các cấp độ - mới và cổ điển

     Đối với nhiều tổ chức võ thuật cổ điển, cấp bậc cao nhất hiện có là "Giấy phép Truyền toàn bộ" (Menkyo Kaiden) của các giáo lý của hệ thống, và bao gồm cả kỹ thuật cũng như truyền khẩu. Hạng này được sử dụng trong nhiều môn võ cổ điển của Nhật Bản. Trong SMR, một học sinh được xét cho Menkyo Kaiden trước tiên phải đạt được thứ hạng Menkyo riêng biệt. Quá trình này sẽ mất nhiều năm, tùy thuộc vào kỹ năng, sự cống hiến và sự trưởng thành của học sinh. Bản thân Shimizu Takaji đã được cấp Menkyo Kaiden từ rất sớm trong cuộc đời so với

Vũ khí và dụng cụ huấn luyện

Jō - Cây gậy

     Võ thuật được đặc trưng trong một số môn võ thuật của Nhật Bản.
     Jō là một cây trượng hình trụ bằng gỗ dài khoảng 128 cm. Trong thời hiện đại, các phép đo đã được cố định ở chiều dài 128 cm và chiều rộng từ 2,4 đến 2,6 cm, mặc dù trong thời kỳ Edo, chiều dài của jō đã được tùy chỉnh để phù hợp với chiều cao của người sử dụng. Jō được sử dụng trong một số môn võ thuật gendai và koryu, chẳng hạn như aikidō và Tendō-ryū.

     Jō, giống như người anh em lớn hơn của nó là Bō, không bao giờ là một vũ khí giết người hiệu quả trên chiến trường so với kiếm, giáo, glaive và cung. Mặc dù jō và hầu hết các cây gậy khác có thể được sử dụng để gây hiệu ứng chết người khi đâm vào các điểm quan trọng của cơ thể, nhưng khi đối mặt với một đối thủ được bọc giáp hoàn toàn, những điểm quan trọng đó trong hầu hết các trường hợp sẽ được bao phủ bởi lớp áo giáp. Kết quả là, có rất ít ryu dành riêng cho nghệ thuật nhân viên trong thời chiến với những vũ khí khác hiệu quả hơn được cung cấp, nhưng có một số ryu bao gồm các kỹ thuật jō trong hệ thống của nó. Một ví dụ là truyền thống jō được tìm thấy trong nghệ thuật koryū Tendō-ryū Naginatajutsu, được thành lập vào năm 1582. Trong Tendō-ryū, sử dụng Naginata làm vũ khí chính, có những kỹ thuật với jō mô phỏng một kịch bản mà naginata đã từng. bị cắt đôi và người cầm quân chỉ phải tự vệ với phần nhân sự. Với sự khởi đầu của hòa bình khi bắt đầu thời kỳ Edo (1603–1867), các cuộc xung đột với các chiến binh bọc thép hạng nặng đã trở thành dĩ vãng. Trong thời đại này, nghệ thuật jō sẽ xuất hiện để chống lại samurai không mặc giáp, rōnin, kẻ cướp và các đối thủ khác. Nó được sử dụng rộng rãi để cảnh sát các lĩnh vực thị tộc địa phương.

     Nhiều môn võ thuật khác cũng bao gồm các yếu tố của jō không nhất thiết liên quan đến Shintō Musō-ryū. Một trong những người quảng bá võ thuật nổi tiếng nhất ngoài Shintō Musō-ryū ở thời hiện đại, và thực sự trong cộng đồng võ thuật nói chung, là người sáng lập Aikidō, Morihei Ueshiba. Ueshiba được đào tạo về nhiều loại ryu bao gồm cả kiếm thuật Yagyū, nhưng không được biết là đã được đào tạo về Shintō Musō-ryū. Ueshiba cũng sử dụng cây trượng dài để thực hiện các kỹ thuật tương tự.

Ken - Thanh kiếm
      Thanh kiếm được sử dụng trong một số môn võ thuật của Nhật Bản. Để biết thêm thông tin, hãy xem bài viết Kenjutsu.
Daishō cổ của Nhật Bản (samurai), cách ghép đôi truyền thống của hai thanh kiếm Nhật Bản vốn là biểu tượng của samurai, cho thấy các hộp đựng kiếm truyền thống của Nhật Bản (koshirae) và sự khác biệt về kích thước giữa thanh katana (trên) và wakizashi / kodachi nhỏ hơn (dưới cùng ).

Kiếm Nhật, với lịch sử lâu đời và nhiều biến thể, có một vai trò nổi bật trong Shintō Musō-ryū. Với mục đích luyện tập, kiếm gỗ (bokken) được sử dụng để giảm thiểu nguy cơ chấn thương. Các học viên sử dụng cả thanh kiếm gỗ dài, thường được gọi là bokutō hoặc bokken, và thanh kiếm gỗ ngắn được gọi là kodachi (có nghĩa là đại diện cho wakizashi, hoặc đơn giản là "kiếm ngắn" trong cả hai cách hiểu).

     Mọi hình thức (kata) đều bắt đầu với kẻ tấn công, được gọi là uchidachi, tấn công người phòng thủ (shidachi), người lần lượt đánh bại đối thủ. Trong một số ít kata, bokken được sử dụng song song với kodachi, nhưng hầu hết các hình thức chỉ yêu cầu kodachi hoặc bokken. Ngoài việc luyện kiếm được cung cấp trong kata jō, còn có thêm 12 kenjutsu-kata trong SMR.

Võ phục
     Trong phần lớn các dōjos ngày nay, jōdōka về cơ bản sử dụng trang phục giống như các học viên kendō, trừ áo giáp và các lớp đệm bảo vệ khác: A uwagi màu xanh / chàm (áo khoác), obi (thắt lưng, thường cùng loại với iaidō) , một chiếc hakama màu xanh hoặc đen (quần ống rộng được sử dụng bởi các samurai). Loại quần áo mặc không phổ biến cho tất cả các dōjō Shintō Musō-ryū. Trong một số dōjō, ngoài jōdō cũng có thể có các học viên aikidō, keikogi trắng và quần tây trắng thông thường được cho phép. Keikogi và Hakama toàn màu trắng cũng được sử dụng trong các dōjo khác nhau và / hoặc trong những dịp đặc biệt như biểu tình hoặc thi đấu trước công chúng.

Fuzoku Ryūha (Trường học đồng hóa) của Shintō Musō-ryū


     Truyền thống Shintō Musō-ryū ban đầu bao gồm khoảng 59 kata jō và được chia thành bảy bộ. (Bộ kata "Gohon-no-midare" và 12 "kihon" là một phát minh hiện đại.) Cùng với 12 kenjutsu kata, họ tạo nên cốt lõi của truyền thống SMR. Từ thời kỳ Edo đến thời kỳ Minh Trị, một số nghệ thuật khác đã được đồng hóa (fuzoku) vào các nhánh khác nhau của Shintō Musō-ryū và có nghĩa là được thực hành cùng với các hình thức jō chính. Tuy nhiên, đối với tất cả các ý định và mục đích, mỗi ryūha fuzoku giữ một bản sắc riêng biệt với lịch sử và truyền thống của riêng họ và thường không được dạy cho những người bên ngoài truyền thống SMR. Qua nhiều năm, một số dòng nghệ thuật gốc của Gonnosuke đã thêm hoặc bớt các ryūha fuzoku khác.

     Matsuzaki Kin'emon là hiệu trưởng thứ ba của SMR và có công trong việc tạo ra Ittatsu-ryū và Ikkaku-ryu. Hai nghệ thuật này được dạy ở miền Kuroda như một sự bổ sung cho nghệ thuật chiến đấu của các bushi (chiến binh) bao gồm quyền trượng, kiếm và súng hỏa mai. Nghệ thuật này không đặc biệt là nghệ thuật SMR mặc dù chúng được dạy cho cùng một học sinh. Sau sự sụp đổ của Samurai, cả hai môn nghệ thuật này đã tìm đường đi vào truyền thống SMR do Shiraishi Hanjirō, hiệu trưởng không chính thức thứ 24 của môn nghệ thuật dạy.

     Trong nhiều Shintō Musō-ryū dōjo, các nghệ thuật đồng hóa thường không được dạy cho học sinh cho đến khi anh / cô ấy đạt đến mức kinh nghiệm & chuyên môn được chỉ định và mức độ thành thạo nhất định trong các dạng jō. Các mức được chỉ định này không phải là tiêu chuẩn nhưng thay đổi tùy theo sở thích của từng tổ chức.

Isshin-ryū kusarigamajutsu


     Isshin-ryū kusarigamajutsu là một trường phái xử lý vũ khí xích và liềm. Hiệu trưởng không chính thức thứ 24 của Shinto Musō Ryu, Shiraishi Hanjirō, đã nhận được giấy phép đầy đủ (Menkyo) ở Isshin-ryū từ Morikata Heisaku vào cuối thế kỷ 19 ,. Shiraishi sau đó sẽ truyền Isshin-ryū cho các học sinh Jōdō của chính mình. Không nên nhầm lẫn Isshin-ryū với hệ thống karate hiện đại của Okinawa là Isshin-ryu.

Ikkaku-ryū juttejutsu


     Ikkakū-ryū juttejutsu sử dụng jutte như một cách tự vệ để chống lại kẻ tấn công được trang bị kiếm (katana). Ban đầu nó được tạo ra bởi Matsuzaki Kin'emon, hiệu trưởng thứ ba của SMR và ban đầu không giới hạn bản thân trong việc huấn luyện jutte mà có nhiều loại vũ khí. Loại vũ khí này chủ yếu được sử dụng bởi lực lượng cảnh sát cuối thời Edo của Nhật Bản. Chuwa-ryū tankenjutsu (中 和 流 短 剣 術) là tên được sử dụng cho nghệ thuật này sử dụng kiếm ngắn (tanken, 短 剣) thay vì jutte.

Kasumi Shintō-ryū kenjutsu (Shintō-ryū kenjutsu)


     Một bộ sưu tập gồm tám thanh kiếm dài và bốn thanh kiếm ngắn, bao gồm một thanh kata hai kiếm được tìm thấy ở Shintō Musō-ryū. Cả mười hai kata và bản thân nghệ thuật đều không có bất kỳ tên gọi nào trong Shintō Musō-ryū cho đến giữa thế kỷ 19 khi "Shintō-ryū kenjutsu" bắt đầu được sử dụng và tên cụ thể đã được đặt cho từng trong số mười hai kata. Vào thế kỷ 20, "Kasumi Shintō-ryū" hay gần đây hơn là "Shintō Kasumi-ryū" đã xuất hiện như tên gốc của mười hai kata như được dạy trong Shintō Musō-ryū, mặc dù nó vẫn chưa phải là tên chính thức.

Uchida-ryū tanjōjutsu - (Sutekki-jutsu)

 

     Uchida-ryu là nghệ thuật sử dụng tanjō (một trượng 90 cm). Ban đầu nó được tạo ra bởi SMR menkyo Uchida Ryogoro vào cuối thế kỷ 19. Nó chứa mười hai kata, vào thời điểm chúng ra đời, chúng được tổ chức lỏng lẻo thành một hệ thống gọi là "sutteki-jutsu" và chủ yếu bắt nguồn từ các kỹ thuật Shintō Musō-ryū và Ikkaku-ryū. "Sutteki" là cách phát âm tiếng Nhật của từ tiếng Anh "dính vào". Sutteki-jutsu được phát triển thêm bởi con trai ông Uchida Ryohei, người đã hệ thống hóa công việc của cha mình và đưa ra hệ thống tanjōjutsu hiện đại của Uchida-ryū. Nghệ thuật này lần đầu tiên được biết đến với cái tên Sutekki-Jutsu và sau đó được đặt tên là Uchida-ryū để vinh danh người tạo ra nó. Nghệ thuật này đã được đưa vào SMR để được giảng dạy cùng với các nghệ thuật khác.

Ittatsu-ryū hojōjutsu


     Trường học cấm người bằng dây thừng hoặc dây thừng được sử dụng bởi lực lượng cảnh sát thời Edo và cho đến thời hiện đại. Matsuzaki Kinueumon Tsunekatsu, hiệu trưởng thứ ba được ghi nhận là người đã tạo ra Ittatsu-ryū.

Vũ khí cho võ thuật tổng hợp


     Đối với quyền trượng, vũ khí được tìm thấy trong nghệ thuật tổng hợp không phải là phát minh của các hiệu trưởng Shintō Musō-ryū, mà đã được tạo ra và sử dụng từ lâu trước khi chúng được chọn để dạy cùng với các hình thức Shintō Musō-ryū Jo.

 

Jutte (jitte) và tessen

 

     Jutte (hay jitte) là một vũ khí phổ biến của cảnh sát thời Edo được sử dụng để kiểm soát, tước vũ khí và khuất phục một tên tội phạm rất có thể sẽ được trang bị kiếm mà không giết chết hắn (trừ những trường hợp cực đoan). Có ít nhất 200 biến thể được biết đến của cầu nối. Mũi lao được sử dụng trong Shintō Musō-ryū có chiều dài khoảng 45 cm. Trong nghệ thuật tích hợp của Ikkaku-ryū juttejutsu, tessen, hay quạt chiến, chiều dài khoảng 30 cm, được sử dụng song song với jutte trong một số kata.

 

Kusarigama


     Kusarigama là một vũ khí bằng xích và liềm. Vũ khí được sử dụng trong một số ryu và thiết kế khác nhau giữa các trường học. Kusarigama được sử dụng trong Isshin-ryū có một lưỡi thẳng, hai lưỡi dài 30 cm với một tay cầm bằng gỗ dài khoảng 36 cm với một thanh bảo vệ bằng sắt để bảo vệ bàn tay. Xích (kusari) có trọng lượng sắt nặng và được gắn vào phía dưới của tay cầm. Sợi xích dài 12 shaku [6] (3,6 mét) và trọng lượng kèm theo có thể ném vào vũ khí, tay hoặc cơ thể của đối phương, tước vũ khí của anh ta hoặc ngăn cản anh ta phòng thủ đúng cách trước kama. Trong một số kata, trọng lượng sắt được ném thẳng vào cơ thể kẻ tấn công gây thương tích hoặc làm choáng đối thủ. Kusarigama cũng có những thanh kata phi sát thương được thiết kế để bẫy và bắt giữ một kiếm sĩ, một phần bằng cách sử dụng dây xích dài làm vật kiềm chế. Một người sử dụng kusarigama nổi tiếng bên ngoài Shintō Musō-ryū là Shishido Baiken, người đã bị giết trong cuộc đấu tay đôi với huyền thoại Miyamoto Musashi. Trong quá trình luyện tập kata, một phiên bản hoàn toàn bằng gỗ (ngoại trừ thanh chắn bằng kim loại) an toàn hơn được sử dụng với các vật liệu mềm hơn thay thế cho dây xích và trọng lượng. Đối với các cuộc biểu tình (embu) một kusarigama với một lưỡi kim loại đôi khi được sử dụng.

Tanjō


     Tanjō (短 杖, trượng ngắn) là một cây trượng ngắn 90 cm được sử dụng trong nghệ thuật đồng hóa Uchida-ryū tanjōjutsu. Mặc dù có cùng chiều dài, nhưng tanjo không nên nhầm lẫn với hanbō, được sử dụng trong các môn võ thuật khác. Tanjō hiện đại có cùng chiều rộng với jō tiêu chuẩn. Tanjō của thời Minh Trị dày hơn ở phần trên và mỏng hơn ở phần dưới, cũng như thiết kế của gậy chống vào thời điểm đó. Nguồn cảm hứng ban đầu cho tanjō là chiếc gậy đi bộ của phương Tây đã sớm được sử dụng trong việc tự vệ vào thời Minh Trị.

 

Tổ chức

 
     Sau cái chết của Takaji Shimizu vào năm 1978, SMR ở Tokyo bị bỏ lại mà không có người lãnh đạo rõ ràng hoặc người kế nhiệm được bổ nhiệm. Điều này dẫn đến sự chia cắt của các dōjos SMR ở Nhật Bản, và cuối cùng là trên toàn thế giới. Không có tổ chức hoặc cá nhân nào có thẩm quyền hoàn toàn đối với SMR nói chung, một số người hành nghề SMR được cấp phép đầy đủ (menkyo) khác nhau đã thành lập tổ chức của riêng họ ở cả phương Tây và Nhật Bản.

 

      Từ cuối triều đại Samurai vào năm 1877 đến đầu thế kỷ 20, SMR vẫn chủ yếu giới hạn ở thành phố Fukuoka trên đảo Kyushu, miền nam Nhật Bản, nơi nghệ thuật đầu tiên được tạo ra và phát triển mạnh, mặc dù nó đang dần lan rộng. Người đề xuất chính của SMR ở Fukuoka trong cuối thế kỷ 19 và đầu thế kỷ 20 là Hanjiro Shiraishi, một Bushi thuộc tộc Kuroda (ashigaru) trước đây, người đã được đào tạo và nhận được "giấy phép chung" từ, hai chi nhánh lớn nhất còn tồn tại của SMR. Trong số những học sinh hàng đầu của Shiraishi vào đầu những năm 1900 có Takaji Shimizu (1896–1978), Ichizo Otofuji (1899–1998), và Kiroku Takayama (1893–1938), Takayama là người cao cấp nhất.

 

     Sau khi nhận được lời mời từ sàn đấu võ thuật Tokyo để biểu diễn SMR, Shimizu và Takayama đã thành lập một nhóm SMR Tokyo có mối quan hệ hợp tác chặt chẽ với những người ủng hộ võ thuật như Jigoro Kano, người sáng lập Judo. Shiraishi mất năm 1927, để lại hai dòng chính của SMR. Ngôi nhà lâu đời nhất trong số hai ngôi làng này là ở Fukuoka, hiện nằm dưới sự lãnh đạo của Otofuji. Đường dây còn lại có trụ sở tại Tokyo, dưới sự lãnh đạo của Shimizu. Takayama, học sinh cao cấp nhất trong ba học sinh của Shiraishi, qua đời năm 1938, để lại cho Shimizu một vị trí có ảnh hưởng lớn trong SMR. Vị trí đó kéo dài cho đến khi ông qua đời vào năm 1978. Mặc dù Otofuji là một trong những học sinh hàng đầu của Shiraishi, nhưng ông không thể đảm nhận vai trò mà Shimizu đã đảm nhiệm ở Tokyo. Đến những năm 1970, cộng đồng SMR ở Tokyo và Fukuoka đã phát triển thành các chi nhánh riêng biệt với các nhà lãnh đạo riêng của họ. Không giống như Otofuji, Shimizu là cấp cao của cả Fukuoka và Tokyo SMR, với kiến ​​thức và tầm ảnh hưởng lớn đối với cả hai. Với cái chết của Shimizu, Otofuji không ở vị trí đủ mạnh để tuyên bố quyền lực đối với SMR Tokyo và không có thỏa thuận nào được đưa ra về việc ai sẽ là người kế nhiệm Shimizu. Otofuji vẫn là lãnh đạo của Kyushu SMR cho đến khi ông qua đời vào năm 1998.

Từ hai dòng họ này, Fukuoka và Tokyo, một số tổ chức dựa trên SMR đã phát triển. Một trong những tổ chức lớn nhất là Jodo Section của All Japan Kendo Federation (全 日本 剣 道 連 盟 杖 道 部), được thành lập vào những năm 1960 để thúc đẩy Jo hơn nữa thông qua sự giảng dạy của ZNKR Jodo, còn được gọi là Seitei Jodo. Nó vẫn là hình thức Jo phổ biến nhất trên thế giới ngày nay.

bottom of page